Table of Contents
ToggleCHUẨN BỊ – HÀNH TRÌNH CỦA YÊU THƯƠNG
Hà Nội vào những ngày giáp Tết, không khí trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Trong khi mọi người tất bật chuẩn bị cho những ngày đoàn viên, chúng tôi – đội ngũ OM Holdings – lại gấp rút hoàn thành những công tác cuối cùng cho chuyến đi đặc biệt: hành trình đến với đồng bào Mường Nhé, Điện Biên.
Những ngày trước khi khởi hành, chúng tôi liên tục kết nối với các mạnh thường quân, gom góp từng phần quà: quần áo ấm, chăn mền, tiền mặt… Những món đồ không chỉ đơn thuần là vật chất, mà còn là hơi ấm của lòng nhân ái được gửi đến bà con nơi biên giới xa xôi. Mọi thứ đều được phân loại cẩn thận, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo phù hợp với từng đối tượng. Những chiếc áo len nhỏ nhắn, những chiếc khăn ấm áp được xếp ngay ngắn, sẵn sàng lên đường.
Mường Nhé – cái tên nghe thật gần, nhưng quãng đường thực tế lại xa xôi hơn nhiều. Bản Huổi Cấu và xã Nậm Vì, nơi chúng tôi sẽ đến, là những bản làng sát biên giới, nơi đồng bào chưa rành tiếng Kinh, nơi những con đường còn hoang sơ, trắc trở. Tìm hiểu về cuộc sống của bà con nơi đây, ai cũng chạnh lòng. Nhưng phải thực sự đặt chân đến, tận mắt chứng kiến, mới cảm nhận được hết những khó khăn mà họ đang đối mặt.
HÀNH TRÌNH GIAN NAN HƠN 22 GIỜ LÁI XE
7h sáng ngày 16/1, chiếc xe chở đầy hàng hóa và tấm lòng lăn bánh rời khỏi Hà Nội. Ai cũng háo hức, nhưng đồng thời cũng lường trước chặng đường dài phía trước.
Những con phố đông đúc dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những con đường đèo quanh co, uốn lượn giữa núi rừng Tây Bắc. Càng đi sâu vào vùng cao, cảnh vật càng hoang sơ. Đường hẹp dần, gập ghềnh và trắc trở hơn. Có những đoạn dốc dựng đứng, bên dưới là vực sâu hun hút. Xe lắc lư qua những đoạn đường đất đá lởm chởm, rồi có lúc lại phải nhích từng chút một qua những đoạn bùn lầy trơn trượt.
Gần đến địa phận Mường Nhé, sương mù phủ kín lối đi, chỉ cách vài mét đã không còn nhìn rõ phía trước. Chúng tôi có lúc phải xuống xe, cùng nhau đẩy những thùng quà qua những đoạn đường khó. Đôi khi xe dừng lại giữa đường để nghỉ ngơi, mọi người tranh thủ co ro trong cái lạnh, nhấp vội ngụm nước để giữ sức.
Những bản làng nhỏ bắt đầu hiện ra ven đường, những căn nhà sàn đơn sơ nằm lác đác giữa núi rừng. Có những đứa trẻ đứng nép bên hiên nhà, ánh mắt tò mò nhìn theo chiếc xe lạ. Hình ảnh ấy vừa đẹp, vừa khiến chúng tôi lặng người.
Sau hơn 22 giờ di chuyển liên tục, xe đến trung tâm huyện Mường Nhé, rồi tiếp tục thêm một chặng đường nữa để vào bản. Lúc này, ai cũng đã thấm mệt, nhưng ý nghĩ về những nụ cười đang chờ đợi phía trước khiến mọi người lại có thêm động lực.
GẶP GỠ ĐỒNG BÀO – NHỮNG NỤ CƯỜI LẪN TRONG XÓT XA
Bản Huổi Cấu hiện ra trong cái lạnh. Những mái nhà gỗ nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa núi rừng, xung quanh là những con đường đất đỏ ngoằn ngoèo. Ở đây, cuộc sống dường như bị bỏ quên giữa thời gian: không điện, không nước sạch đầy đủ, không có nhiều phương tiện hỗ trợ sinh hoạt.
Những đứa trẻ ùa ra đón chúng tôi. Có em mặc độc một chiếc áo phong mỏng manh, có em co ro trong chiếc áo len cũ đã sờn rách. Những bàn chân bé xíu nứt nẻ vì lạnh, đôi bàn tay lấm lem bùn đất. Khi chúng tôi trao tận tay các em những chiếc áo ấm, những đôi tất mới, ánh mắt các em sáng lên, đôi môi nứt nẻ bỗng vẽ nên những nụ cười rạng rỡ. Cảm giác lúc ấy khó tả đến lạ, vừa vui vừa xót xa.
Bà con trong bản cũng lần lượt đến nhận quà. Họ không nói nhiều, nhưng sự xúc động hiện rõ trên gương mặt. Một cụ già run run nắm tay chúng tôi, ánh mắt ngấn nước. Không cần lời nói, chúng tôi cũng hiểu được sự biết ơn trong ánh nhìn ấy.
Ngoài việc trao quà, chúng tôi còn tranh thủ hỏi thăm về cuộc sống của bà con. Có những gia đình cả năm chỉ có vài bộ quần áo để mặc luân phiên, có những đứa trẻ đến tuổi đi học nhưng chưa thể đến trường vì đường xa và thiếu thốn. Bữa ăn của họ chủ yếu là mèn mén – ngô xay hấp, hiếm khi có thịt cá. Những câu chuyện ấy khiến chúng tôi lặng người, hiểu rằng sự giúp đỡ không thể chỉ dừng lại ở chuyến đi này.
LỜI CẢM ƠN – HƠI ẤM LAN TỎA
Sau khi trao quà và trò chuyện với bà con, chúng tôi thu dọn đồ đạc để tiếp tục hành trình. Những đứa trẻ vẫn đứng nhìn theo, vẫy tay chào tạm biệt. Chiếc xe lăn bánh rời đi, bỏ lại phía sau những căn nhà nhỏ, những cánh đồng cằn cỗi, những ánh mắt vẫn còn nhiều hy vọng.
Chuyến đi này không chỉ mang theo những phần quà vật chất, mà còn là sự kết nối giữa con người với con người, là một chút hơi ấm giữa mùa đông giá lạnh. Chúng tôi không thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bà con, nhưng hy vọng rằng những gì được trao đi hôm nay sẽ giúp họ có một mùa đông bớt lạnh hơn.
Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các mạnh thường quân đã đồng hành cùng OM Holdings trong chuyến đi này. Cảm ơn các thành viên của OMese – những người đã không quản ngại đường xa, cùng nhau đi qua hành trình dài để mang yêu thương đến với đồng bào.
Hành trình này rồi sẽ còn tiếp tục, vì vẫn còn những vùng đất cần được sưởi ấm, vẫn còn những bàn tay cần được nắm chặt. OM Holdings sẽ không dừng lại ở đây, mà sẽ tiếp tục có nhiều chuyến đi nữa, nhiều sự sẻ chia nữa, để những mùa đông sau không còn lạnh giá.